Bình an - điều người ta trân quý sau những hơn thua của cuộc đời...
Bình an không phải là không có sóng gió…
Bình an không phải là cuộc sống luôn êm đềm, không giông tố. Nó không phải là một thứ được ban tặng sẵn, mà là trạng thái tâm hồn mà người ta phải đi qua bao khổ đau, bao lần gục ngã, rồi đứng dậy, trưởng thành mới có thể chạm đến.
Có những người từng sống trong giàu sang, nhưng lòng luôn bất an vì phải canh cánh giữ gìn tài sản, vì sợ mất mát, vì phải hơn thua từng chút với đời. Có người từng có được tình yêu lãng mạn, nhưng lại đánh mất chính mình trong sự kiểm soát và tổn thương. Lại có người từng đạt đỉnh cao sự nghiệp, nhưng rồi nhận ra đó chỉ là ngọn núi cô đơn, không có ai thật lòng bên cạnh…
Chỉ sau tất cả, khi nhìn lại, người ta mới thấy: cái ta cần nhất không phải là có nhiều, mà là sống an yên với những gì mình có.
Bình an là khi lòng không còn sân si…
Sau bao lần tranh đấu, người ta bắt đầu thấm mệt. Mệt vì phải hơn người khác, mệt vì phải chứng minh mình giỏi giang, đúng đắn, xứng đáng. Mệt vì ánh mắt của thiên hạ, vì những tiêu chuẩn không thuộc về mình. Và rồi, có một lúc, người ta muốn buông – không phải là buông bỏ cuộc sống, mà là buông đi sự so sánh, ganh đua, oán trách.
Khi ta không còn thấy ganh tị với thành công của ai, không còn cần phải giải thích mọi điều mình làm, không cần chứng tỏ rằng ta đúng – đó là lúc bình an ghé đến.
Bình an là khi ta chấp nhận bản thân mình với tất cả những vết xước. Là khi ta biết mình không hoàn hảo, nhưng vẫn có thể sống tử tế. Là khi ta sống chậm lại, biết lắng nghe, biết cảm thông, biết tha thứ – cho người và cho chính mình.
Bình an là khi ta trở về với điều thật sự quan trọng…
Sống lâu giữa đời, người ta mới thấy: thứ quan trọng nhất không phải là bao nhiêu tiền trong tài khoản, bao nhiêu người ngưỡng mộ, hay bao nhiêu thành tích đạt được. Thứ quan trọng nhất là cảm giác được sống thật, được yêu thương, và có một nơi để trở về.
Ca khúc: Những buổi chiều vàng - Ca sĩ: Tô Chấn Phong
Là một buổi chiều ngồi uống tách café lặng lẽ. Là một buổi sáng bình minh mở cửa thấy ánh nắng tràn vào. Là một cái ôm nhẹ từ người thân. Là những bữa cơm đơn sơ mà ấm cúng. Là tiếng cười của con cháu, là những lời hỏi han chân thành từ bạn bè cũ. Những điều nhỏ bé ấy, khi ta còn trẻ, thường xem là tầm thường. Nhưng sau tất cả, chính chúng lại là kho báu của đời người.
Bình an là đích đến cuối cùng của mọi hành trình…
Người ta có thể bắt đầu cuộc đời bằng giấc mộng lớn, đi qua những tháng năm khổ luyện và chinh phục, nhưng cuối cùng, điều họ muốn nhất lại chỉ là một chốn bình yên.
Một người từng là doanh nhân thành đạt, sau khi phá sản lại chọn sống giản dị nơi thôn quê, trồng rau, nuôi cá. Một người từng là ngôi sao nổi tiếng, sau ánh hào quang lại chỉ mong có cuộc sống ẩn dật, không thị phi. Một người từng là kẻ cứng đầu, tham vọng, nay chỉ mong mỗi ngày có thời gian đọc sách, chăm sóc sức khỏe, và nói chuyện với con cháu…
Bình an là sự lựa chọn. Là khi ta dừng lại giữa dòng đời vội vã, để hỏi mình: “Ta sống vì điều gì?”, “Điều gì làm ta thật sự hạnh phúc?”. Và khi có câu trả lời, ta sẽ bước đi chậm hơn, nhẹ hơn, sâu sắc hơn.
Bình an không đến từ bên ngoài, mà đến từ bên trong. Nó không nằm ở hoàn cảnh, mà ở thái độ sống. Nó không phải là đích đến mà ta chạy theo, mà là trạng thái ta nuôi dưỡng mỗi ngày.
Sau tất cả những bon chen và giành giật, người ta thường mong một đời sống nhẹ nhàng. Bởi hơn thua mãi cũng chỉ khiến lòng kiệt quệ. Còn bình an – dù giản dị, dù mong manh – lại là thứ sưởi ấm tâm hồn, là điều đáng trân quý nhất trong cõi nhân sinh đầy biến động này.
Henry Hồng
Nhận xét
Đăng nhận xét